Biên tập + Chỉnh sửa: Thiên Minh. | Chương 20 |. Tình kiếp … không phải chuyện một người. _____. Nhiệm vụ ban đầu còn chưa đoán được gì, nhưng mấy cái gần đây ý đồ hết sức rõ ràng. Nào là ôm nào là ngủ nào là ở chung …. Hiện giờ lại thêm hương nhân duyên và
Dịch vụ hoa tươi Vạn sự cát tường 2 hoayeuthuong.com chuyên cung cấp dịch vụ hoa tươi trên 63 tỉnh thành, là shop hoa tươi được yêu thích nhất tại Việt Nam. Hoa tặng người yêu Hoa tặng bạn bè Hoa tặng vợ Hoa tặng chồng Hoa tặng mẹ Hoa tặng trẻ em Hoa tặng cho n
Đọc truyện tranh Vạn Tộc Chi Kiếp chap 436 full đủ bộ, không die, tải nhanh không quảng cáo mới nhất tại NhatTruyenZ Anh Chỉ Thích Em Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ nhattruyenz ra các chương mới nhất của truyện Vạn Tộc Chi Kiếp. Danh sách
MỘT BƯỚC YÊU VẠN DẶM ĐAU | MR. SIRO | OFFICIAL MVFull audio: hát đặc
Lăng Tiêu cười tủm tỉm: "Nó là Hoàng Thử thú, chủ nhân của hòn đảo nhỏ này, nó muốn khế ước với em, còn có muốn khế ước nó hay không, em tự xem rồi xử lý đi." Du Tiểu Mặc do dự, đây là con yêu thú đầu tiên nôn nóng chạy tới khế ước với hắn á.
Chương 19: Vạn nhất Chương 20.1. Chương 20.2. Chương 21: Ba mươi hai tuổi Chương 22: Đồ lót, lúc nàng đến Chương 23: Ngày đầu tiên Chương 24: Vệ Minh Khê chị ấy Chương 25: Hoàn toàn sai ý! Chương 26: Chờ em đến yêu chị. Chương 27: Thoả mãn, lại Chương 28: Nàng
GVY4. Chương 72 Edit Syn ~ Beta Sen Mọi người chỉnh đốn lại một chút rồi bắt đầu đi suốt đêm, sáng sớm hôm sau, đã đi đến trước cây Ngân Hạnh của Hời Hợt. Mặc dù cây Ngân Hạnh rất to lớn, nhưng nếu so với cây sam mọc bốn phía xung quanh khắp khu rừng thì cũng không có gì đặc sắc. Nếu điểm thu hút duy nhất có lẽ là căn nhà gỗ ở phía trên, phía dưới thân cây có một cái cầu thang bắt lên. Trên đường đi Anh Anh đã nói vị tiên sinh Hời Hợt này chính là thầy của kiến tộc, địa vị rất cao cho nên tính tình có hơi ngạo mạn một chút. Cô cũng nói Hời Hợt đã sống được ba mươi bảy ngày, nếu chậm hơn ba ngày liền là đi dự tang lễ của ông ta, tính tình của kiến tộc sắp chết không tốt, hi vọng mọi người cẩn thận ăn nói. Anh Anh nắm sợi dây bên dưới cầu thang, chỉ chốc lát sau, một nam kiến tộc liền xuất hiện. Áo xanh giày vải, ăn mặc giống thư đồng, biểu tình rất nghiêm túc. “Anh Anh?” “Kiền Kiền,” Anh Anh mỉn cười, “Tiên sinh có nhà không? Có khách mang theo lễ quý đến cầu kiến?” “Tiên sinh không gặp khách lạ mặt,” Kiền Kiền rủ hai mắt xuống, “Ngươi đã đến bao lần còn không biết sao?” “Ngươi cứ nói hắn, chúng ta đến nơi này có mang theo một giọt “Nước mắt”.” Anh Anh nói, “Muốn tiên sinh có thể chỉ cách chữa Viên Não Rừng.” “Nước mắt?” Kiền Kiền đánh giá cô một chút, cảm giác vi diệu, “Ngươi nói nó—- là giọt “nước mắt” trong truyền thuyết?” “Đúng vậy.” “Tiên sinh đang ngủ trưa, chờ hắn tỉnh dậy, ta nói sẽ nói với hắn.” dứt lời liền xoay người lên lầu. Mọi người yên tĩnh. Hạ Lan Huề nhìn Anh Anh, có cảm giác không thể tưởng nổi “Các cô là kiến tộc chỉ sống có bốn mươi ngày, vậy mà mỗi ngày còn ngủ trưa?” “Mặc dù chúng ta sống không dài nhưng lại đặc biệt chú ý đến chất lượng cuộc sống nha.” “Ngủ trưa mất bao lâu?” “Mấy tiếng đi.” Anh Anh nhún vai, “Có lần ta chờ đến sáu tiếng.” Hạ Lan Huề xoay người xuống ngựa trên tay cầm một cây rìu, đi đến cây Ngân Hạnh, “chát” một tiếng vang, liền hướng cây mà chặt xuống. Syn = Này thì nhờn với Tế Ti đại nhân này Toàn bộ thân cây rung động, lá cây nhao nhao rơi xuống. Ba nhát rìu đi xuống, người trong nhà gỗ không còn bình tĩnh, một thân hình mập lùn để râu ngắn bạch bạch đi xuống, tức hổn hển hô lên “Ai nha! ai dám chặt cây của ta?” Hạ Lan Huề đem cây rìu quăng xuống “Là tôi.” Anh Anh đem đầu co rụt lại, trầm thấp nói “Tiên sinh.” Hời Hợt đưa tay áo lồng vào nhau, ngửa đầu đánh giá Hạ Lan Huề “Ngươi hỏi cách chữa trị Viên Não Rừng?” “Đúng. Thê tử của tôi sắp không được, ngài có thể trị liền nói một tiếng, nếu không tôi đi tìm người khác.” “Có thể trị.” “Quá tốt rồi.” “Nhưng ngươi dám chặt cây của ta, như vậy không tốt. Cây cũng là một loại sinh mệnh. Ngươi không thể vì nó không nói được liền đi bắt nạt nói.” “Vậy làm sao tôi bồi thường?” “Ngươi có “nước mắt”? ” “Đúng. Tôi có thể cho ngài sáu giọt, để ngài có thể sống thêm sáu trăm năm.” “Ta không cần sáu giọt.” ông lạnh lùng nói. Hạ Lan Huề ngây người, sợ ông ta giở tính, lập tức nịnh nọt “Đừng mà, lão tiên sinh đừng khách khí, số lượng chúng ta có thể thương lượng mà.” “Ta muốn một ngàn giọt, không thương lượng nữa.” “Nói đùa cái gì!” Kim Địch quát, “Đây là nước mắt, không phải nước lã! Tính chơi chúng ta sao!” Hời Hợt mắt khẽ đảo “Ngươi có thể lấy sáu giọt nước mắt thì cũng có thể lấy ra được một ngàn giọt, cũng không có gì nhiều, nửa chén nước là cùng!” “Sống dài như vậy là để làm gì?” Ngũ Lộc Nguyên lên tiếng, “Một ngàn năm, ngươi sống thành yêu quái!” “Đừng nói sống ngàn năm, lấy cái đầu cái thân thể của ông, vừa đi ra liền bị lang tộc gặm mất!” Tân Lai nói. “Ông à, chúng ta thương lượng một chút đi, bớt chút được không? Trên tay chúng tôi có mười giọt, cho ông hết được không?” Tiểu Cúc nói. “Ai nha má ơi! Ngài cũng quá tham lam đi, tuổi đã cao, sống chi lâu như vậy chứ.” một đám người đều nói ra. “Các vị đừng khuyên nữa. Ta một là chết thống khoái hai là sống cho đủ. Nếu các người không cho ta chết thống khoái thì ta liền muốn sống trường thọ. Chớ quấy rầy, ngươi xem, tiểu cô nương này đầu đau đến giật giật cả lên. Mau đưa nàng ta lên đây, ta bắt mạch, ta đoán trong đầu nàng cũng phải là một vị trưởng lão tỳ tộc a.” Đám người nhìn ông ta nói chuyện rất chuyên nghiệp, nửa tin nửa ngờ, đem Bì Bì đặt trước mặt ông. Hời Hợt duỗi hai ngón tay bắt mạch, từ từ nhắm hai mắt lại, rút tay về nói “Đây chính là Diệp trưởng lão của Tỳ tộc, rất khó mời đi ra, một ngàn giọt nước mắt ta sợ còn không đủ đâu.” “Hạ Lan——” Bì Bì nhẹ nhàng lôi kéo tay anh, thấp giọng nói, “Nước mắt này lấy làm sao? Khó khăn lắm à? Ông ta quá tham lam, tôi không trị nữa, đi thôi.” Hạ Lan Huề ngồi xuống bên người cô, dùng sức chỉ chỉ trán cô nói “Không khó.” Nghĩ nghĩ, bỗng nhiên vỗ đùi “Tốt một ngàn giọt thì một ngàn giọt! lấy cái chén ra đây!” Bì Bì vẫn nhớ khi đến Trầm Đốt, anh lấy ra “Nước mắt” đựng trong cái bình cũng chỉ có một nửa, lại cho mọi người mỗi người một giọt cũng không còn bao nhiêu. Lúc ấy thấy anh cẩn thận như vậy liền biết “nước mắt” lấy không dễ. “Nước mắt… lấy trên người anh?” Bì Bì nghi hoặc nhìn anh. “Đúng.” “Ở đâu?” “Nước mắt còn có thể lấy ở đâu? Đương nhiên là ở mắt rồi.” Hạ Lan Huề nói, “Bì Bì, mặc dù cô bây giờ rất bi thảm, tôi cũng rất khó chịu nhưng nếu vì chuyện đó mà kêu tôi khóc ra nửa chén nước mắt—- còn khó hơn lên núi đao xuống biển lửa.” Tiểu đồng cung kính đưa cho Hạ Lan Huề cái chén gỗ nhỏ, sau đó đưa Hời Hợt tiếp tục đi ngủ trưa. Hạ Lan Huề cầm cái chén thở dài thở ngắn đi vào rừng. Syn này thì anh chặt cây này =]]] Nhìn dáng vẻ của Tế Ti đại nhân, tất cả mọi người có chút dở khóc dở cười. “Nếu đổi lại là tôi hoặc Bì Bì nửa chén nước mắt chỉ là chuyện nhỏ!” Tiểu Cúc nói, “Gặp phải chuyện đau lòng có thể khóc cả tiếng.” “Cho nên nước mắt của cô không đáng tiền a.” Kim Địch nói. Tiểu Cúc đập anh một cái, anh cười ha ha. Kết quả Hạ Lan Huề ở trong rừng cố gắng khóc đến trưa chỉ được có mười hai giọt. Ban đêm, mọi người thay nhau ra trận, đem chuyện thảm nhất, buồn nhất, thương tâm nhất kẻ cho anh nghe, anh nghe kể xong một vòng, một giọt nước mắt cũng không rơi nổi. Nhìn một chút, Bì Bì có cảm giác Hạ Lan Huề rất đáng thương. Nam nhân không dễ rơi lệ, chỉ là không đụng tới chỗ thương tâm. Mà cho dù đến chỗ thương tâm cùng lắm là rơi mấy giọt! Tế Ti đại nhân cố gắng khóc cả đêm, rốt cục gần được nửa chén, thiếu một chút nữa. Nhìn Bì Bì càng ngày càng yếu, giống như sắp không được, anh rất gấp, mà càng vội lại càng không có cách nào khóc được. Kim Địch ôm hai cách tay nhìn Hạ Lan Huề sầu mi khổ não, hít một hơi “Đàn bà sinh con ăn đầu cá trích để có sữa. Vậy đàn ông muốn khóc phải ăn gì?” Tiểu Cúc bỗng nhiên nói “Ăn ớt, ăn ớt được không?” Cả đám mắt sáng quắt lên, hưng phấn nói “Đúng đúng đúng! Ăn ớt! làm sao lại không nghĩ tới sớm một chút a! Anh Anh nhanh đi tìm ớt cay nhất Sa Lan này đi. ” Anh Anh nhanh chóng cùng Tiểu Cúc đi vào rừng tìm kiếm, tìm một vòng, rốt cuộc tìm thấy mấy chục quả nhỏ, hồng hồng đem cho Hạ Lan Huề “Cái này so với ớt còn cay gấp mười lần.” Hạ Lan Huề cầm lấy một viên bỏ vào miệng nha hai cái, lập tức cả khuôn mặt đỏ bừng, lệ trào tuôn rơi. “Đầu đừng nhúc nhích.” Tiểu Cúc gắt gao đè đầu của anh lại, Anh Anh tranh thủ thời gian dùng chén gỗ kề vào bên mắt anh, đem mỗi giọt nước mắt thu vào trong chén. Ngũ Lộc Nguyên, Tân Lai cùng Kim Địch ở kế bên hai tay ôm lấy nhau quan sát, muốn cười mà không dám cười, bộ mặt nghiêm túc, sợ phá huỷ bầu không khí “Bi thương”. Rốt cuộc gom đủ nửa chén nước mắt, giao vào tay Hời Hợt, ông ta ngửi ngửi, lại liếm liếm, sau đó một hơi uống cạn. Thấy trong chén còn lại mấy giọt liền đổ một ít nước vào sau đó uống sạch. Tiểu đồng ở kế bên nhìn chăm chú. Bì Bì thầm nghĩ, cái tiên sinh này cũng đủ keo kiệt, một ngàn giọt uống hết sạch, ít ra cũng nên đưa cho Kiền Kiền một ít, cho dù một giọt cũng được. Hời Hợt đem chén gỗ để xuống, kêu mọi người để Bì Bì nằm ngang, nói với Hạ Lan Huề “Đợi chút nữa ta biến hình trở về, chui vào lỗ mũi nàng, cùng Diệp trưởng lão nói chuyện Triết học, tranh thủ đem hắn dẫn ra.— trong quá trình này, đầu của Quan tiểu thư tuyệt đối không được động đậy, cũng tuyệt đối không được hắc xì! Đem ta ở trong phun chết là chuyện nhỏ, kinh động đến trưởng lão bên trong thì ngươi liền uổng công khóc nửa ngày đó.” Bì Bì sốt cao, đầu đau đến muốn bất tỉnh, loạn xạ gật đầu, Hời Hợt ở trước mặt bỗng nhiên biến mất, Tiểu Cúc chỉ tay Bì Bì, một con kiến đen nhánh từ dưới cánh tay cô bò dọc lên, leo đến cằm Bì Bì. Mọi người nín thở nhìn chằm chằm, phảng phất giống quan sát một cuộc giải phẫu não, không ai dám thở mạnh một hơi. Kiến tuy nhỏ, nhưng lúc bò qua lại ngứa ngáy không chịu nổi. Bắp thịt trên mặt Bì Bì không tự chủ được co gắp lại, mắt bất an chuyển động. “Nhìn tôi, Bì Bì.” Hạ Lan Huề nhẹ nhàng cầm tay cô, một tay khác đè trán cô, “Nhìn vào mắt tôi Bì Bì.” Cô nhìn chăm chú vào đôi mắt anh, đôi mắt đen sâu như đại dương, ánh mắt anh có một cỗ lực hấp dẫn kì lạ, thu hút cô, lại giống như thì thào nức nở, mời cô tiến vào thế giới khác… Cô cảm thấy mũi có một trận ngứa ngáy, cắn răng liều mạng nhịn xuống. Kiến bò càng sâu, từ xoang mũi bò lên trên, ở đó ngừng lại chừng nửa tiếng. Sau đó, trước mắt bao người, con kiến từ lỗ mũi bò ra, đi theo phía sau là một con trùng nhỏ như hạt vừng màu đỏ. Tiểu trùng kia từ người Bì Bì bò xuống rồi đi vào bụi cỏ mất hút. Con kiến đó chính là Hời Hợt bò vào mũi Bì Bì lúc nãy giờ đã hoá thành to lớn. “Ngồi xuống.” Ông ta nói. Bì Bì giật giật tứ chi, giác hiện mặc dù có chút vô lực nhưng đã có thể cử động tự nhiên, không khỏi mừng rỡ, khẽ chống người ngồi dậy “Cảm ơn ngài!” Hạ Lan Huề vịn Bì Bì hơi “Ngài cùng Diệp trưởng lão nói những gì vậy?” Hời Hợt sờ lấy sợi râu gật gù đắc ý, nhắm mắt ngâm nói “Đã đi không đi, chưa đi cũng không đi. Cách đã đi chưa đi, đi lúc cũng không đi.” Mọi người nghe không hiểu ra sao, toàn giả bộ như rất thụ giáo dáng vẻ giơ lên ngón tay cái “Cao! Học vấn quá cao!” Hời Hợt ý chắp tay, đang muốn lên lầu, Bì Bì bỗng nhiên đuổi theo nói “Tiên sinh dừng bước, còn có một việc muốn thỉnh giáo.” Dứt lời đem ông kéo ra xa một góc yên lặng, thấp giọng nói “Nghe Anh Anh nói, tiên sinh là chuyên gia Hồ sử?” Ông ta ngạo nghễ gật đầu. “Ngài đã nghe nói qua Hạ Lan Huề chưa?” “Hắn ta là thái tử Hồ tộc.” “Vậy ngài có biết Hạ Lan Huề với Đông Hải có quan hệ gì?” Hời Hợt nghĩ nghĩ, nói “Mẫu thân của hắn là một cô gái ở Đông Hải.” Bì Bì ngây người. Hạ Lan Huề cùng phụ thân quan hệ không tốt, nói quê hương mình ở Đông Hải cũng không sai. “Vậy ngài có biết người tên Đông Linh được không?” Ông lắc đầu, Liên tiếp mấy ngày không đi đường, chân Bì Bì có chút nhũn ra, khập khễnh trở lại đội ngũ, cầm lấy cây gậy dò đường trong tay anh. Cô ngoan ngoãn nắm tay anh, dịu dàng dựa vào đầu vai anh. “Hời Hợt nói gì với cô?” anh hỏi. “Không có gì.” Bì Bì nhẹ nhàng nói, “Hạ Lan, tôi nghe theo anh, sẽ không tiếp tục náo loạn nữa. ”
Bì Bì rầu rĩ đi ra phố, không cần nói cũng biết trong lòng cô đang ấm ức, khó chịu nhiều thế trở về của Hạ Lan vốn là một việc đáng vui mừng, nhưng lại đem theo một Kim Địch sầm sì, bí hiểm, khó hầu hạ, nửa đêm nửa hôm còn có người tìm đến tận cửa đòi đánh nhau. Nhà đã mất, tiền cũng không còn, vẫn chưa biết ngày mai phải ở đâu đây. Người ta nói không làm chủ gia đình thì không biết quý củi gạo dầu muối, ở nhà có tận hai ông lớn nhưng mạnh ai người nấy lo. Chuyện gì cũng coi như không liên Bì vừa đi vừa nghĩ, chuyện quan trọng nhất trong sáng nay là chuyển giao bất động sản cho bang Đầu Hổ, nhưng việc này cần phải bàn bạc với Hạ Lan, vì trên giấy tờ có tên qua khỏi một bức tường, Bì Bì liền thấy Hạ Lan Huề đang ngồi uống sữa đậu nành trên một băng ghế cách đó không xa. Có vẻ như anh đang rất thảnh anh chừng ba bốn bước về phía trước, có môt nhóm bác gái năm sáu mươi tuổi đang nhảy điệu quảng trường rất vui vẻ. Mặt ai cũng ưng ửng màu táo chín, trông họ cứ như đang lấy văn hóa tập thể của thời đại họ để chống đối với chủ nghĩa cá nhân của thời đại Bì cho rằng, đây là một môn thể thao giải trí rất lành mạnh và tốt cho sức khỏe, dành cho những người ở tuổi trung niên. Vì vậy cô luôn cật lực giới thiệu và khuyến khích mẹ tham gia. Nhưng mẹ cô lại nói, nhảy điệu của các bác thì chẳng phải chứng tỏ bà ấy đã trở thành bác rồi sao. Bà ấy mà là "bác" ư? Tuyệt đối không phải đâu! Thế nên, bà ấy kiên quyết không đi. Trái lại, bà nội thì tham gia rất hăng hái. Tập xong, lúc về còn tiện đường ghé chợ mua ít rau. Về đến nhà mặt vẫn còn đỏ bừng bừng, sung sướng khoe, ngày trước mấy người bán rau ngoài chợ ai cũng kêu nội bằng "bà", nhưng từ khi nội đi tập nhảy điệu quảng trường thì đều đổi sang gọi bằng "bác" cả, khiến bà nội rất đang đeo kính, nhưng hai mắt Tế ti đại nhân tựa như đang nhìn thẳng về phía trước, khóe môi bên phải hơi nhếch lên, để lộ một nụ cười sâu kín. Vào ban ngày, Bì Bì đã quen với việc phải thông qua biểu hiện của khóe môi chứ không phải là ánh mắt anh để phán đoán cảm xúc của anh. Là khán giả duy nhất của điệu nhảy quảng trường, anh như đang tận hưởng điều gì đó một cách lười biếng và vui sướng. Các cô các bác cũng đang dán mắt vào anh, cười với anh, tận hưởng mùi hóc môn nam tính không ngừng lan tỏa từ trên người anh. Đặc biệt là bảy bác gái đứng ở hàng đầu, mặc áo len màu đỏ thẫm, trông như bảy chú ngựa hoang."Tình ca bỏng cháy, lời hát bỏng cháy, thảo nguyên bỏng cháy, đó là thiên đường của tôi." - Hạ Lan Huề lại chính là thảo nguyên ấy."Chào buổi sáng, Hạ Lan! Mới sớm đã đến đây tập thể dục rồi à?" Bì Bì đến trước mặt anh, đưa chân đá anh một cái, hạ thấp giọng hỏi, "Anh đâu có thiếu tiền, đi mua vé xem NBA đi. Âm thầm lấy trộm nguyên khí của mấy bà cụ đã trên dưới 60 tuổi này có thất đức quá không đấy?"Chưa nói xong, một bác gái đứng giữa, tách khỏi đội đi đến chỗ họ, đưa cho Hạ Lan một các micro "Chàng trai trẻ, bài hát vừa rồi cậu hát rất hay, các dì đều đề nghị nhất định cậu phải hát lại lần nữa!""Được chứ." Hạ Lan Huề vô cùng vui vẻ nhận lấy mic, đứng ti đại nhân vốn đã rất đẹp trai. Đứng giữa một nhóm các cô các bác sồn sồn, tóc đã lấm tấm sợi bạc, da đã lốm đốm đồi mồi này, vẻ đẹp ấy lại càng thêm nổi bật, càng thêm chói mắt. Bác ấy kéo anh đến sát bên cạnh thùng loa, đưa tay bật chiếc âm li mini. Chỉ vài giây sau, một khúc nhạc đệm bằng tiếng chiêng trống vang trời cất lên. Bì Bì chưa kịp hồi phục tinh thần, Hạ Lan Huề đã bị nhấn chìm vào giữa rừng hoa sóng của điệu múa quạt. Không bình thường tí nào! Bì Bì lặng người, mở to mắt ra dù Tế ti đại nhân của ngày hôm qua, hôm kia chính là Tế ti đại nhân thật, thì người hôm nay cũng chắc chắn không ngày đầu quen biết Hạ Lan đến nay, trong vốn từ điển của Bì Bì, Tế ti đại nhân chính là hiện thân của những tính từ như "Lạnh lùng cao quý", "Khép kín ẩn dật", "Trầm lặng kín tiếng", "Kiêu hãnh cao ngạo", hoặc thậm chí là "Hoa lan đáy cốc", "Đơn độc lánh đời".Bạn sẽ tìm thấy anh ở những nơi công cộng, tại vị trí ít thu hút sự chú ý nhất. Khi ấy, anh sẽ khép hờ mắt tu luyện, không làm ảnh hưởng, kinh động đến một ai, dù chỉ một con ruồi bé Tế ti đại nhân tuyệt đối, tuyệt đối không bao giờ chịu vì một nhóm các bác gái mà cất tiếng hát ở giữa công viên như thế Lan Huề đứng giữa điệu múa quạt lộ ra nụ cười xấu xa, tay nâng cao mic, trước ánh mắt như chết lặng, đầy choáng ngợp của Bì Bì hát vang lên một bản quảng trường ca rất nổi tiếng."Vào buổi hoàng hôn mùa người cùng theo tôi đến, vùng quê sông nước trong để tay vung vẫy, phất phơ giữa áng sương đánh thức bờ liễu rũ, này những ký ức ngày thành một làn khói nhẹ, tan biến về nơi xa xứ…”Giọng hát của Tế ti đại nhân không có gì thay đổi, sức hấp dẫn vẫn như xưa. Dù truyền qua thiết bị âm thanh chất lượng kém, hiệu quả vẫn như giọng thật. Anh high[1] giữa làn sóng của điệu múa quạt, thu hút một đám đông những người đi bộ ghé lại xem, mọi người vừa nghe vừa vỗ tay rầm rộ.[1] High tâm trạng lên cao, thăng hoa, vui lúc nhạc dạo, Bì Bì bèn lôi Hạ Lan ra khỏi nhóm các bác gái, đến sau một gốc cổ thụ."Anh thích điệu múa quảng trường từ lúc nào thế?""Mới nghe thôi, là đã thích rồi.""Anh thích dạ khúc gam E cơ mà?""Tôi chưa nghe dạ khúc bao giờ, chẳng quan tâm nó có phải gam E hay không.""Anh..."Bì Bì mở miệng một hồi mà không thốt được nên lời, đành quyết định im lặng. Mấy bác gái đứng đàng xa nhiệt tình vẫy vẫy tay với Hạ Lan. Hạ Lan Huề không nhìn thấy họ, Bì Bì cũng không nói với anh, cô đứng hai tay chống nạnh, ném cho họ một cái liếc mắt dữ dằn, mấy bác gái đó biết điều, liền tản Bì lấy trong túi ra một chiếc di động đời cũ "Anh giữ nó đi, là di động ngày trước của anh đó."Anh nhét lại vào trong túi cô, hừ một tiếng, nói "Tôi thích đồ mới hơn.""Ngày xưa anh rất thích những món đồ cũ, càng cũ càng tốt, anh là chuyên gia, là nhà sưu tầm ngọc cổ, anh... quên rồi?"Chừng như cảm giác được sự khác thường trong lời nói của Bì Bì, Hạ Lan Huề quyết định không tranh cãi với cô nữa "Tìm tôi có chuyện gì?""Về nhà đi, chín giờ người của bang Đầu Hổ sẽ tới làm thủ tục.""Em làm là được rồi, tôi còn vài món hành lý ở ga, tôi muốn đến đó lấy về."Bì Bì chặn anh lại "Không được, đây là tài sản chung của vợ chồng, khi làm thủ tục phải có mặt cả hai. Hơn nữa, trong nhà còn có một gã Kim Địch lúc nào cũng có thể ăn thịt em, vì vậy, tốt hơn là anh nên ở bên cạnh em.""Một vị." Anh sửa Bì Bì thót lên một cái, "Một vị", cụm từ mới quen thuộc làm ngẩng đầu nhìn anh, tâm trạng bỗng dưng tốt lên hẳn, giọng cũng bất giác dịu đi. "Không thì anh về nhà trước, đối phó với đám người của bang Đầu Hổ, em đến nhà ga lấy hành lý giúp anh, sau đó lập tức quay về gặp anh?""Vậy cũng được." Anh đưa cho cô một chiếc chìa khóa, "Thứ đó để trong kho chứa, không cần đến quá sớm, tám giờ ở đó mới mở cửa."Hai người cùng chuyển sang ngồi xuống một băng ghế, Bì Bì hỏi "Phải rồi, tối qua anh với Kim Địch đi đâu thế?""Xử lý vài công việc nội bộ.""Công việc nội bộ gì?"Hạ Lan Huề hơi hơi nghiêng đầu, dường như không quen bị người ta truy hỏi, đáp "Không liên quan đến em.""Có liên quan." Bì Bì nói một cách nghiêm túc, "Em là vợ của anh. Mấy năm trước, lúc sắp đi, anh đã trao tài sản của tộc Hồ cho em giữ. Lúc ấy anh đưa cho em một chiếc chìa khóa, nói chúng được cất trong kho ở ngân hàng. Ngộ nhỡ anh xảy ra chuyện, tộc Hồ sẽ bầu ra một vị Tế ti mới, người đó sẽ đến tìm em, em sẽ phải đích thân giao chiếc chìa khóa ấy tận tay người đó.""Tôi đã từng nói như thế sao?""Đó là chính xác những lời anh đã nói.""Bây giờ chẳng phải tôi đã về rồi đấy thôi?""Anh đã về, nhưng anh nói anh không phải Hạ Lan Tĩnh Đình.""Một vụ tai nạn nghiêm trọng khiến tôi bị mất trí nhớ.""Ngừng lại! Đừng diễn lại vở cũ." Bì Bì nói, "Nếu anh không thể chứng minh anh chính là Hạ Lan Tĩnh Đình, chồng của em, thì em sẽ làm theo những gì anh đã dặn, giao chiếc chìa khóa này cho Quan Hạt. Anh ta chính là Tế ti mới do các trưởng lão chọn ra, đúng không?"Hạ Lan Huề đột nhiên im lặng, anh tháo mắt kính xuống, lạnh lùng nhìn Bì Bì. Đôi mắt anh và mắt người bình thường không có gì khác biệt, nhất là lúc chăm chú nhìn người ta. Nhiều lúc Bì Bì cũng nghi ngờ, liệu có thực là anh không nhìn thấy hay không."Nói tiếp đi." Anh nói."Tối qua, người trên nóc nhà không phải tới tìm các anh, mà là tới tìm em. Theo trình tự trong tộc, anh ta đến đây để lấy chìa khóa. Đúng không?"Hạ Lan không nói gì, chỉ nhíu mày. Nhưng lòng Bì Bì bắt đầu chùng xuống. Ban đầu, vốn chỉ muốn nói ra vài suy nghĩ của mình thôi, nhưng sự im lặng của Hạ Lan khiến cô cảm thấy, có vẻ mình đã đoán đúng sự thật..."Em biết tộc Hồ có một bệnh viện thẫm mỹ rất tốt, việc biến đổi hình dạng không phải là vấn đề khó khăn gì. Anh đến tìm em, vì anh nghe nói đến chiếc chìa khóa đó, anh cũng muốn có kho báu đó. Anh phái Kim Địch đi ngăn cản Tế ti, điều đó nói lên rằng anh với họ không cùng một phe. Em đoán đúng rồi phải không?"Hạ Lan Huề không trả Bì Bì càng trở nên nguội lạnh "Có thể nói cho em biết, anh là ai không?." Hạ Lan Huề cười khẩy, chạm tay lên mặt cô "Bì Bì, nếu tôi muốn chiếc chìa khóa đó, cần phải tìm mọi cách để thuyết phục em à?""Dĩ nhiên. Nếu em không nói cho anh biết chiếc chìa khó đó cất ở đâu, anh mãi mãi cũng đừng mong tìm được. Có giết chết em cũng không tìm được."Hạ Lan suýt cười thành tiếng "Kho báu của tộc Hồ ở ngay trong kho ngân hàng. Mà tôi là chồng hợp pháp của em. Tất cả tài liệu lưu trữ trong ngân hàng đều có tên của tôi. Cho dù bây giờ tôi đến đó, nói rằng bị mất chìa khóa, cùng lắm thì chỉ cần điền vào vài tờ văn bản mẫu mà thôi. Giả như đúng lúc này em gặp phải chuyện ngoài ý muốn, thì lại càng thêm thuận lợi. Em nghĩ có đúng không?"Những lời này của anh đã khởi động tất cả hệ thống phòng ngự của Bì Bì. Hạ Lan Huề, anh nghĩ rằng Quan Bì Bì em là kẻ ăn không ngồi rồi sao? Cô không tức giận mà ngược lại còn cười nói "Đúng vậy! Hạ Lan đại nhân, Tế ti đại nhân, Hồ đế bệ hạ... vậy tóm lại ngài không quản đường xá xa xôi mà lặn lội đến đây, là vì cái gì?"Câu trả lời của Hạ Lan hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô."Vì muốn tìm lại chính mình."Đến lượt Bì Bì rơi vào im lặng."Tôi biết tôi từng sống ở thành phố C. Tôi biết tôi đã chết một lần. Tôi biết tôi và một cô gái tên Quan Bì Bì đã từng...""Một vị." Bì Bì sửa lại."Đúng, một vị. Tôi biết một số chuyện của quá khứ. Ngoài kho báu trong ngân hàng, hẳn là còn một vài ghi chép khác, một vài bằng chứng có thể tin cậy được, một vài kí ức thực sự về chính tôi."Chẳng biết sao, khi nghe đến đây, Bì Bì liền liên tưởng đến những vị hoàng đế bị thái giám và gian thần thao túng, che mắt trong lịch sử. Những bậc đế vương không hề biết gì về quá khứ của mình, làm thế nào lãnh đạo được quần thần? Họ sẽ tin tưởng ai hay sẽ trao sự chân thành cho ai? Biết đâu, những kẻ dưới quyền họ đang ngấm ngầm nuôi dưỡng mưu đồ đảo chính, cố tình truyền đạt cho họ những thông tin sai lệch. Thậm chí, họ có thể bị thế lực mới lật đổ, trở thành một vị đế vương lưu vong? Bì Bì càng nghĩ, càng thấy loạn..."Nói thế, anh thực sự mất trí nhớ ư?"Anh gật đầu."Nhưng mà," cuối cùng Bì Bì cũng tung ra vấn đề mình quan tâm nhất, "Tại sao Thiên Hoa không ở bên cạnh anh? Chẳng phải cô ấy vẫn luôn bảo vệ anh sao? Cô ấy biết tất cả quá khứ của anh, tại sao không nói với anh? Trong khi đó, em thì lại chẳng biết gì về anh cả?""Cô ấy mất tích rồi." Hạ Lan Huề thản nhiên đáp, "Tôi tìm được tên em ở chỗ cô ấy. Tôi nghĩ... cô ấy tới thành phố C tìm em."Ồ không! Một cơn tê buốt xuyên thẳng vào tim, Bì Bì cảm thấy thật sai lầm khi kéo Thiên Hoa vào chuyện này. Một Hạ Lan không rõ thật giả đã đủ khiến cô nhứt đầu rồi, giờ lại thêm một Thiên Hoa Thiên Hoa biết Hạ Lan Huề đến đây để tìm Quan Bì Bì, Thiên Hoa sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho cô. Cô đã từng đồng ý với cô ta là sẽ không đi tìm Hạ Lan nữa. Cô còn van xin cô ta hãy thay mình "Yêu" Hạ Lan. Bì Bì là một người rất giữ chữ nên, trước khi mọi chuyện chưa được làm rõ ràng, Bì Bì quyết định phủi sạch mọi quan hệ với người trước mặt này. Bất kể là cô có khát khao, mong nhớ anh bao nhiêu, thì Hạ Lan hiện tại, là của Thiên đứng dậy, nói "Hạ Lan tiên sinh. Tôi không biết anh là ai. Có lẽ anh là Hạ Lan Tĩnh Đình, có lẽ anh là Hạ Lan Huề, nhưng chắc chắn anh không phải chồng tôi. Bây giờ, tôi ra ga lấy hành lý giúp anh. Xin anh giúp tôi xử lý ổn thỏa chuyện với bang Đầu Hổ. Dù hai mươi vạn kia họ đã lấy đi rồi, còn ngôi nhà bằng mọi cách cũng phải giữ lại. Tối nay, trước tám giờ, mời anh và bạn của anh dọn ra khỏi nhà. Sau này đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi nữa."Dứt lời, cô cất bước rời đi mà không thèm ngoái đầu, bỏ lại Hạ Lan ngồi đó trong cơn kinh ngạc tột độ.
Reads 90,510Votes 930Parts 26Ongoing, First published May 19, 2018Table of contentsSat, May 19, 2018Sat, May 19, 2018Chương 1 Phần mở đầu [1570 chữ]Sat, May 19, 2018Chương 2 Giải trừ hôn ước, trả tôi Mị châu [3624 chữ]Sun, May 20, 2018Chương 3 Gặp nạn [3385 chữ]Mon, May 21, 2018Chương 4 Tiếng sáo câu dẫn Linh tộc [4466 chữ]Tue, May 22, 2018Chương 5 Chúng ta tới xem phong cảnh là chính [1988 chữ]Wed, May 23, 2018Chương 6 Phiền toái cô mang đến lớn như thế nào biết không? [3281 chữ]Fri, May 25, 2018Chương 7 Cô không phải là Thẩm Tuệ Nhan [2059 chữ]Sun, May 27, 2018Chương 8 Hai vạch [3084 chữ]Wed, May 30, 2018Chương 9 Đường Vãn Địch [4039 chữ]Thu, May 31, 2018Chương 10 Còn nhớ tôi không? Tôi là Quan Bì Bì. [2774 chữ]Sat, Jun 2, 2018Chương 11 Cuộc điện thoại lúc nửa đêm [4189 chữ]Mon, Jun 4, 2018Chương 12 Gặp lại Tu Ngư Tắc [3759 chữ]Fri, Jun 8, 2018Chương 13 Tim đập, ba nhịp một phút [4084 chữ]Sun, Jun 10, 2018Chương 14 Lễ hội Hoa Đăng bên Hồ Quan Âm [3560 chữ]Thu, Jun 14, 2018Chương 15 Hạ Lan Huề, ngày mai tôi với anh ly hôn [3554 chữ]Sat, Jun 16, 2018Chương 16 Dịch bệnh [3278 chữ]Mon, Jun 18, 2018Chương 17 Bì Bì, em mang thai [4211 chữ]Wed, Jun 20, 2018Chương 18 Dịch kiến xác sống 1 [3411 chữ]Thu, Jun 21, 2018Chương 18 Dịch kiến xác sống 2 [2458 chữ]Fri, Jun 22, 2018Chương 19 Vợ yêu, có phải em đang lo lắng cho anh không? [3330 chữ]Sun, Jun 24, 2018Chương 20 Biết trong tiếng sói ngữ, chữ "Yêu" nói thế nào không? [2887 chữ]Wed, Jun 27, 2018Chương 21 Tế Ti đại nhân phá cửa sổ chạy ra ngoài 16+ [4988 chữ]Fri, Jun 29, 2018Chương 22 Cùng anh kết duyên vợ chồng [2525 chữ]Thu, Jul 5, 2018Chương 23 Giao dịch bán màu vẽ thành côngSat, Jul 14, 2018Thể loại Ngôn tình Bối cảnh Hiện đại, Huyễn Huyễn Nam chính là hồ ly dòng dõi hoàng thất Thiên Tinh tộc; Nữ chính là người, là chuyển kiếp của thê tử nam chính sau 800 năm. - Đây là phần 3 trong Kết Ái Hệ Liệt tên truyện xuất bản ở Việt Nam là Vạn Kiếp Yêu em. Hệ Liệt này có 3 phần, phần 1 đã được dịch thành sách xuất bản ở Việt Nam, đồng thời cũng đã được chuyển thể thành phim "Kết Ái Mối tình đầu của Thiên Tuế đại nhân". Truyện được edit bởi Ming Yu Vui lòng không REUP bắt đầu từ chương 16, có quá nhiều bạn reup mà không trích dẫn rõ nguồn, tự coi như công sức của mình. Truyện có nhiều tình huống cẩu huyết, hư cấu không phù hợp với thế giới thực, cân nhắc trước khi nhảy hố 😎👌🤞 - Mình sẽ rất vui khi nhận được comment, like và vote động viên từ cả nhà D Hiện truyện không có lịch đăng cố định, nhưng mình sẽ cố gắng. website
Trọn bộ Cuộc Gặp Gỡ Kỳ Lạ Vạn Kiếp Yêu Em Full tập được cập nhật mới nhất ngày 13/06/2023 tại đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh gốc Kết Ái, Dị Khách Phùng HoanTác giả Thi Định Nhu Bút danh Huyền Ẩn – tác giả của Lịch XuyênThể loại Ngôn tình, Hiện Đại, HE Giới thiệuEhm… do thấy mọi người có vẻ yêu thích mục giới thiệu quá nên hôm nay xin nói vài điều, truyện này là truyện hiện đại huyền huyễn nhé, truyện là một nồi lẩu thập cẩm của Chạng Vạng, Gumiho Bạn gái tôi là cáo chín đuôi và Liêu Trai. Thực ra truyện khá hiện thực, chỉ có một vài chi tiết về gia tộc Hồ ly là phi hiện thực thôi, còn lại đa phần là thế giới loài người, không có phép thuật gì đâu nhé, cái kết là HE. Tính cách nữ chính và nam chính chẳng giống giáp nào, không ai hoàn mĩ hết, nữ chính không ngây thơ vô số tội, cũng chả thông minh, yếu đuối cũng không phải mà mạnh mẽ cũng không phải, nói chung là khá cố chấp, đôi lúc hơi bị đoản. Nam chính nắng mưa bất thường, không quá lạnh lùng nhưng cũng không phải kiểu ấm áp, chỉ được 1 điểm duy nhất là si tình … Nói sao nhỉ, … truyện này chị Nhu xây dựng tính cách nhân vật hiện thực quá đỗi… Văn Án Có ai hiểu sự lãng mạn hơn Hồ ly? Huề là công cụ giải kết thời thượng cổ. Mị Châu là bằng chứng cho tình yêu vô hạn của Thiên hồ. Truyền thuyết kể rằng cô gái nào có được Mị Châu sẽ gặp gỡ và yêu Hồ tiên. Anh đã tu luyện chín trăm năm nhưng không có được may mắn ấy. Anh đã yêu cô tám trăm năm, nhưng… anh chưa bao giờ có được trái tim cô… Kiếp trước yêu kiếp này yêu, muôn kiếp đều không thay đổi. Lần này, họ lại gặp nhau. Liệu may mắn có mỉm cười với anh không? ─────── ─────── Nếu tình yêu trở thành quả táo trong vườn địa đàng. Anh có bằng lòng lặng yên nhìn nó tàn lụi. Hay sẽ đến quyến rũ nó, thưởng thức hương vị say lòng người của nó? Quan Bì Bì đang có một cuộc sống bình yên ở thành phố C rộng lớn. Làm việc, yêu đương, mọi chuyện đều rất bình thường, ổn định. Cho đến khi một người tên Hạ Lan Tĩnh Đình xuất hiện, bánh xe vận mệnh của cô bắt đầu trệt hướng… Khác với người thường, ban ngày Hạ Lan không nhìn thấy gì, nhưng đến tối lại nhìn thấy rất rõ. Anh ta am hiểu về cổ ngọc, là người theo trường phái ăn chay… chỉ thích ăn là các loài hoa. Hơn nữa anh ta còn có thói quen vừa tắm trăng vừa nghe dạ khúc[1]. Cuộc gặp gỡ bất ngờ với một Hạ Lan kỳ lạ và đầy bí ẩn tưởng chừng chỉ là sự tình cờ, nhưng che giấu phía sau một âm mưu không ai ngờ tới. Hạ Lan có mệnh bát quái thuần âm, Bì Bì có mệnh bát quái thuần dương, nếu Hạ Lan ăn được lá gan của Bì Bì khi cô yêu anh thì có thể đắc đạo, trở thành “Thiên hồ”. Hạ Lan gieo “mùi hương” lên người Bì Bì và tặng “Mị Châu” cho cô chính là để nắm rõ hành tung của cô. Thế nhưng vào lúc Bì Bì bị tình bạn và tình yêu phản bội, rơi vào chán nản và tuyệt vọng, câu chuyện của cô và Hạ Lan mới chính thức bắt đầu. [1] Nguyên văn dạ khúc gam E trưởng. Dạ khúc là khúc nhạc chiều, chỉ những thể loại trữ tình nhẹ nhàng; Dạ khúc gam E trưởng là những bài dạ khúc có giai điệu thuộc gam Mi trưởng.
vạn kiếp yêu em 2 chương 71